Cảm nhận về nhân vật Toàn chức – Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên

6632157381723921635

Art by 师绘
http://shihuii.lofter.com

 

Cảm nhận về nhân vật Toàn chức – Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên
Author: 全职相关内容

(0)

Lúc đánh ra tên hai người, tôi ruột gan đều phát run… Không chỉ bởi họ đáng yêu, còn bởi tay tàn cùng lắm lời, kiếm cùng chú thuật rất hot, tôi sợ viết không tốt sẽ bị đem đi chôn… Xem đi, lof chủ là vì điều này mà sợ đó.
Bởi vậy tôi không ngại dùng chính văn giải thích, từng viết tất cả Cảm nhận về nhân vật đều có hiệu quả như vậy.
Tôi dùng cảm xúc của mình, viết lên 2 người, bày tỏ tình yêu. (có thể nhìn qua không giống bày tỏ, là bởi tính cách của tôi, phải nói ra người nọ tốt chỗ nào mới được………. )
Vì vậy, những câu văn này không thể nói là chuẩn xác, càng không đủ toàn diện, tôi không phải viết về cp Dụ Văn Châu Hoàng Thiếu Thiên, mong mọi người cứ cho đó là tôi cùng mọi người tán gẫu đi, nghĩ đến đâu viết đến đó.

(1)
Hứng thú với Dụ Văn Châu, bắt nguồn từ một lần thảo luận.
Liên quan đến xưng hô của Hoàng Thiếu Thiên với Dụ Văn Châu.
Khi đó tôi cũng rất nghi ngờ, tính tình Hoàng Thiếu Thiên như vậy, đối với Diệp Tu, Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc gọi tiền bối đại thần, không chắc sẽ cung kính nghiêm túc được, kể cả quan hệ giữa tuyển thủ chuyên nghiệp trong liên minh, đối với Vương Kiệt Hi cũng là loại giao tình có thể trực tiếp cười nhạo. Giang Ba Đào đều gọi Chu Trạch Khải là Tiểu Chu, Hoàng Thiếu Thiên là đội phó của Lam Vũ, cũng là tuyển thủ hạt nhân, đồng lứa với Dụ Văn Châu, vì sao cứ ở trước mặt Dụ Văn Châu, bất kể người trước người sau, đều kiên quyết gọi đội trưởng?
Hay là bởi có chút xa lạ, nên vẫn duy trì khoảng cách?
Cẩn thận nghĩ lại mới thấy không phải, nói chuyện qua di động với đội trưởng cứ một tẹo là “móa nó” rồi “đm”, cậu ta có thể xa lạ bao nhiêu được?
Tôi nghĩ vấn đề này rất lâu, thậm chí đã nghĩ tới nếu bản thân là Hoàng Thiếu Thiên, làm như vậy là có dụng ý gì.
Cứ nghĩ, nghĩ mãi, cuối cùng thu được một đáp án vô dụng, Hoàng Thiếu Thiên gọi Dụ Văn Châu là đội trưởng, bởi cậu ta thích như vậy.
Cậu ta là tuyển thủ hạt nhân của Lam Vũ, nhưng xuất phát từ nội tâm cậu đồng ý để Dụ Văn Châu trở thành đội trưởng của mình, bất kể là ở trước mặt mọi người hay khi ở cùng nhau, cậu trước sau cũng đều muốn bảo vệ vị trí của người này, vị trí trong đội ngũ, cũng là vị trí trong lòng cậu.
Họ là bạn bè, bạn rất thân, tác giả nhận định như vậy, thái độ Hoàng Thiếu bảo vệ bạn mình, cũng như Dạ Vũ Thanh Phiền kiên quyết bảo hộ Sách Khắc Tát Nhĩ.
Dụ Văn Châu là đội trưởng, cậu ta bằng lòng, thật lòng tin phục, ra sức ủng hộ. Cậu ta gọi “Đội trưởng”, cũng vì cậu ta thích vậy, cậu ta đồng ý.
Có thể làm cho đại thần hệ kiếm khách đứng đầu liên minh chuyên nghiệp thể hiện sự tôn trọng cùng công nhận, rốt cục là người như thế nào?

(2)
Lần thứ hai đọc lại nguyên văn một lượt, tôi vẫn không đặc biệt quan tâm đến Dụ Văn Châu, chỉ bằng ấn tượng của mình, viết một đoạn đánh giá về Dụ Văn Châu.
“Bắt đầu từ khi còn thiếu niên chiến thắng Ngụy Sâm, anh nói: “Đa tạ tiền bối chỉ giáo”, trên người anh vẫn luôn mang phong thái trầm tĩnh, ổn trọng, vững vàng. Anh cũng sẽ có tâm sự, có tình cảm, nhưng có thể vì sự trầm tĩnh bên trong giống như nội hạch kiên cố, khiến chính anh cùng người bên cạnh anh không chịu ảnh hưởng. Bởi trong lòng kiên định nên bất kì công kích nào hướng về anh vô hình trung đều bị hóa giải, anh sẽ không nảy sinh dao động.”
“Chỗ đáng sợ của Dụ Văn Châu, là bạn rõ ràng biết anh ta mạnh mẽ, nhưng không thể nhìn thấy giới hạn ở đâu.”
Khi tôi viết ra những câu này, đáy lòng đối với Dụ Văn Châu có tồn tại khoảng cách, người như vậy, khiến tôi có hơi sợ, vì tôi không thể thấy rõ người này, suy xét không ra người này, anh thích mỉm cười, lại làm cho người khác không thể đến gần.

(3)
Một Dụ Văn Châu như vậy, chưa làm tôi cảm thấy hài lòng, luôn cảm thấy còn thiếu gì đó rất quan trọng.
Tôi quay trở lại đọc nguyên văn, tìm kiếm những trích đoạn về Dụ Văn Châu, nhìn lời văn, tưởng tượng khung cảnh bên trong, muốn từ trong giấy trắng mực đen khắc họa hình ảnh của anh.
Sau đó tôi phát hiện, ấn tượng trước đây của mình có nhiều chỗ sai vô cùng.
“Anh là người vô cùng xuất sắc, vô cùng ưu tú, cũng hết sức mạnh mẽ, nhưng anh cũng là con người, kính nhờ đừng để người ta nghĩ như Voldemort được không? Nói Dụ Văn Châu đáng sợ như vậy là bất khả thi!”
Tôi mạnh mẽ phỉ nhổ bản thân.
Nhưng tại sao, sẽ có cảm giác hơi sợ đây?

(4)
Một trong những nhân tố ảnh hưởng: tố chất ưu tú cùng năng lực quan sát cường đại.
Quả thật, Dụ Văn Châu là người rất xuất sắc.
Ngoại trừ tốc độ tay thiếu hụt, trên những phương diện khác có thể nói là đại thần hàng đầu, khả năng quan sát cùng phán đoán thậm chí vượt trên Hoàng Thiếu Thiên.
Ủng hộ anh không chỉ có Hoàng Thiếu, phàm là có năng lực phân biệt, cũng không thể không chú ý đến thực lực của Dụ Văn Châu.
Hàn Văn Thanh lúc suy đoán người điều khiển Quân Mạc Tiếu, từng cho rằng Dụ Văn Châu tố chất toàn diện, có thể điều khiển tán nhân.
Diệp Tu vạch rõ rằng, nếu không phải tay tàn, Dụ Văn Châu sẽ là tuyển thủ rất khó đối phó. Những câu tương tự thế này, Diệp Tu còn nói không chỉ một lần.
Trong mắt chủ tịch liên minh Phùng Hiến Quân, đây là một nhân tài sau khi giải nghệ có thể xếp vào tầng quản lí của liên minh.
Bất kể là trong trận đấu, hay những chuyện khác, Dụ Văn Châu đối với sự việc, đối với con người đều nhìn nhận vô cùng chính xác, bằng tốc độ nhanh nhất làm rõ tình hình, nắm bắt mấu chốt.
Thấy rõ sự việc là điều tốt, đối với lòng người thấy rõ sẽ khiến đối phương bất an.
Đoạn Dụ Văn Châu phân tích ra Quân Mạc Tiếu là Diệp Tu, Ly Hận Kiếm là Lưu Hạo, cẩn thận nghiền ngẫm một lần, trong lòng hơi lạnh thấu.
Đồ vật vốn muốn che giấu, lại dễ dàng phơi bày như vậy, nội tâm mất đi lá chắn yểm hộ, tư vị bị người nhìn thấu, nếu là người trong cuộc, tuyệt đối không dễ chịu gì.
Tôi nhớ tới một ví dụ xảy ra trên người mình, cũng chỉ đơn giản là một chuyện cười, bạn cùng phòng kí túc xá đùa giỡn, cô bạn nào đó ở giường trên cùng cô ấy chơi đùa ồn ào một lúc, đột nhiên hỏi người cũng cùng giường trên là tôi: “Đường Phân, cậu nói chúng ta quan hệ thế nào?”
Lúc đó tôi là vận đến thì tâm sáng, liền trực tiếp hỏi ngược lại: “Làm sao hả, muốn tớ giúp cậu đánh cô ấy chứ gì?”
Đối phương đột nhiên im lặng một lát, nói: “Bỗng nhiên thấy cậu thật đáng sợ.”
Tôi lúc đó rất oan ức, chẳng qua cả một quá trình loanh quanh luẩn quẩn cũng quên đi rồi, trực tiếp nói trúng đích thôi, đương nhiên phải nhận được đánh giá như vậy.
Bây giờ đặt mình vào hoàn cảnh người khác ngẫm lại, có thể lí giải được, không phải ai cũng thích tâm tư của mình bị nhìn thấu, tôi đối với Dụ Văn Châu lúc đầu nảy sinh cảm giác xa cách, chính là từ chỗ này.

(5)
Nhân tố ảnh hưởng thứ hai: Chủ nghĩa cơ hội cùng năng lực khống chế.
Trong nguyên văn nói, đó là phong cách của Dụ Văn Châu, thành tựu là Hoàng Thiếu Thiên – người theo chủ nghĩa cơ hội mạnh nhất liên minh.
Phong cách Dụ Văn Châu am hiểu, không phải phát hiện hay lợi dụng cơ hội mà là chế tạo cơ hội.
Ở Ngụy Sâm năm đó, phong cách hèn mọn này chính là để người tự đào hầm chôn mình, cần phải tinh thông tính toán, vừa dùng mánh khóe đùa giỡn lại thao túng nhân tâm, Dụ đội giỏi nhất là cái này, hơn nữa phong cách này được Dụ Văn Châu phát dương quang đại, căn bản không phải dựa vào hèn mọn, cũng không phải dùng mánh khóe, mà là trước đó đã nói qua, vừa là khả năng quan sát toàn diện và chuẩn xác cùng với năng lực khống chế.
Thuật sĩ là nhân vật am hiểu khống chế trận, ở Dụ Văn Châu, bất kể là đối với chính mình, đối thủ hay toàn bộ chiến đội, anh đều phát huy phong cách này vô cùng đầy đủ.
Ấn tượng đầu tiên về chiến đội Lam Vũ, suy nghĩ của tôi là “Sự hài hòa của chiến đội Lam Vũ, càng thiên về “tồn tại khác biệt” chứ không phải “theo đuổi tương đồng”. Chiến đội Lam Vũ mỗi người đều có đặc sắc riêng, nhưng không ai bị yêu cầu phải thay đổi chính mình để hòa vào đoàn đội, họ chỉ cần phát huy đặc sắc của bản thân, Dụ Văn Châu cũng đủ để khống trận.”
Tại sao lại gọi là khống trận, chính là chiến thuật của anh có thể phát huy đầy đủ năng lực của mỗi người, rõ ràng Dụ Văn Châu trong tình huống tốc độ tay thiếu hụt, phát huy tài năng trong những phương diện khác tới cực hạn, trong chiến đội, anh có thể để mỗi đội viên thoải mái bỏ qua khuyết điểm, tìm tới vị trí thích hợp nhất của mình, nếu như không tìm được, thì tạo ra một vị trí thích hợp cho người đó. Có lỗ hổng cùng thiếu hụt không cách nào bù đắp, liền tìm phương thức có thể không cần bù đắp chỗ thiếu hụt để giải quyết.
Muốn làm được những điều này, Dụ Văn Châu thật sự là người sâu không lường được.

(6)
Nhân tố ảnh hưởng thứ 3: thái độ bình thản trước sau như một.
【”Đa tạ tiền bối chỉ giáo.” Thiếu niên kia, lúc trước bị mọi người cười nhạo, vẫn đúng mực, thắng không kiêu, bại không nản, như sông băng luôn luôn tĩnh lặng. Ngụy Sâm lập tức biết, mình trên tinh thần đều bại bởi thiếu niên này. 】
【 Dụ Văn châu chính là như vậy, lúc dẫn trước, lúc tụt lại, lúc thuận lợi, lúc khó khăn, anh vĩnh viễn không mất bình tĩnh, vĩnh viễn tìm kiếm khả năng có thể nhất 】
【 Bát phong bất động, anh vẫn duy trì sự bình tĩnh trước sau như một 】
Có thể bình tĩnh như vậy, người làm được đúng là không nhiều lắm, nhưng 4 chữ “trước sau như một” là rất khó, là đặc điểm lớn nhất của Dụ Văn Châu, chính là sự trầm tĩnh vững càng ấy, khiến anh dường như không hề bị tình huống bên ngoài quấy nhiễu, bất luận tình thế ra sao, bất luận cảnh ngộ thế nào, tác phong hành sự của anh luôn là làm theo lí trí nhận định.
Trầm tĩnh như vậy, có thể khiến cho công kích vô hình trung đều bị tiêu trừ, giống như câu nói của Hoàng Thiếu: “Lời rác rưởi đối với đội trưởng của chúng ta không dùng được đâu.”
Trong kí ức của Vu Phong, Dụ Văn Châu chỉ cần nói vài câu đơn giản, cũng đủ để chiến đội chấn chỉnh lại sĩ khí, là một đội trưởng nội tâm luôn bình tĩnh.
Tâm nếu bình tĩnh, liền không dễ dàng lay động, Dụ Văn Châu thật không thẹn với danh hiệu trụ đá vững chắc của Lam Vũ.

(7)
Nhân tố ảnh hưởng thứ 4: Bề ngoài ôn hòa và bên trong sắc bén.
Đánh giá từ bên ngoài, Dụ Văn Châu bị coi là “Người ôn hòa biết gắn kết đội viên”
Trong giới chuyên nghiệp, “Vị đội trưởng ôn hòa, trong giới chuyên nghiệp nhân duyên cực kỳ tốt.”
Thái độ Dụ Văn Châu đối xử với người khác, luôn rất ôn hòa, khiến người ta cảm thấy dịu dàng thân thiết, hơn nữa rất tự nhiên, không có vẻ gì là cố ý làm vậy. Không cố ý, lại giữ đúng mực. Khi chúng tuyển thủ chuyên nghiệp tụ tập trong game online cướp boss, anh đưa ra quyết định, lại khách khí tìm đến hội trưởng công hội, dùng phương thức kiến nghị biểu đạt ý kiến của bản thân, chỉ một như tiết nhỏ như vậy, khiến tôi thấy được anh trong giới chuyên nghiệp được coi là nhân duyên tốt cũng không phải ngẫu nhiên.
Đại Xuân đến chiến đội tìm người hỗ trợ tìm hiểu về Quân Mạc Tiếu, anh chủ động cùng Đại Xuân chào hỏi, còn chủ động bắt chuyện.
Chiến đội Lam Vũ trước khi thi đấu còn đang xem video của Ngụy Sâm, anh bình tĩnh ngầm cho phép, chỉ đến khi làm ầm ĩ hơi qua, mới nói ngăn cản.
Diệp Tu không phân thời gian bắt anh từ trên qq tới cùng thảo luận về chiến đội Tru Tiên, anh vẫn rất tỉ mỉ xem kĩ video, chân thành phát biểu ý kiến.
Trong đội, “Bất luận thành bại đúng sai, anh đều rất ôn nhu, rất chân thành giảng giải.”
Anh thích mỉm cười nói chuyện.
Người như vậy, trong hiện thực sẽ khiến người bên cạnh cảm thấy rất thoải mái, anh biết cách chiếu cố đến tâm tình của người khác, cũng sẽ cho họ cảm thấy được tôn trọng.
Anh sẽ không nói quá nhiều, đều sẽ trưng cầu ý kiến của người khác.
Một người như vậy, vốn sẽ không khiến người ta cảm thấy có điều gì đáng sợ, vấn đề là Dụ Văn Châu tâm tư quá kín đáo, khả năng quan sát lại rất mạnh, ôn hòa không có nghĩa là mù quáng mềm yếu, lúc cần sắc bén, anh có khả năng “nhất châm kiến huyết”, đâm thẳng chỗ yếu.
Thời điểm thân phận Diệp Thu được làm sáng tỏ, Dụ Văn Châu nói: “Tôi nghĩ tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp đối với chiến đội Gia Thế đều sẽ cảm thấy thất vọng.”
Một đao này đâm vô cùng chính xác, vô cùng ác độc, tôi tưởng tượng nếu Dụ Văn Châu dùng nghĩ khí nhàn nhạt nói như vậy, với Gia Thế kéo đại cừu hận, không khỏi run lên.
Cho dù là sắc sảo, cũng là một dạng sắc sảo mà trầm tính, không hề kiêu căng. Lần đó Lam Vũ thất bại, đối mặt với chất vấn của các ký giả, Dụ Văn Châu nói: ” Cho dù chúng tôi có thắng, những lời nói bậy bạ như vậy chúng tôi cũng không thể tiếp thu.”, tôi lại run lên.
Anh vẫn ôn hòa như vậy, phản bác lại từng lời, từng lời chỉ trích, không kích động, cũng không cùng người tranh cãi, nhưng hiệu quả thu được vẫn mang tính áp đảo.
Nhìn một người như vậy, dù có ôn hòa, trong lòng cũng không khỏi nghĩ thầm, cảm thấy sự ôn hòa này chỉ là vỏ bọc.

(8)
Vài nhân tố ảnh hưởng đó làm tôi phức tạp hóa Dụ Văn Châu, còn là phức tạp lên nhiều.
Cũng bởi vậy bỏ qua mất một phần quan trọng trong tính cách của anh.
Anh bình tĩnh, lý trí, thận trọng, thâm tàng bất lộ, nhưng không hề thâm trầm, ngược lại là một người tâm sáng như gương.
Tôi từng nói với người khác, chẳng thể cùng Dụ Văn Châu đùa giỡn được, anh quá trầm ổn, quá yên tĩnh, không giống một người có thể nói đùa.
Cũng bởi ấn tượng đầu tiên này, tôi còn có một quãng thời gian cân nhắc mấy câu nói này của anh, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
【 Bị người ngoài hành tinh bắt cóc đến khu 10 đánh Vinh Quang 】
【 Tay tàn muốn cùng anh ta so tốc độ tay】
【 Đôi khi thật hâm mộ mấy kẻ tốc độ tay điên cuồng như mấy người】
【 Hôm nay mấy cô nàng bạo lực ghê nhỉ? 】
【 Anh làm gì gấp vậy ? 】
【 Nhân vật trong trò chơi thôi mà,cũng không cần làm hành động bốn mắt nhìn nhau thế chứ? 】
【 Được rồi, em muốn lên đầu báo esport hả? 】
【 Ô Thiên Cơ không kéo chân sau mọi người nữa hả ? 】
【 Vậy thì sẽ thế nào? Chiến đội cũng nhiều thêm một cặp phồn hoa huyết cảnh sao? 】
Quả thật, những câu nói kia của Dụ đội, nếu bạn cảm thấy nó là toan tính, vậy thì đúng là toan tính đó, nếu bạn không cảm thấy nó toan tính điều gì, vậy nó căn bản không phải là toan tính.
Càng cân nhắc kĩ, tôi càng cảm thấy, là tôi nghĩ nhiều rồi, cũng như câu Đội trưởng của Hoàng Thiếu Thiên. Không có gì đặc biệt, anh chỉ đang nói giỡn thôi, khi mắng chửi người, khi nói những lời hài hước, có vài lời nói ra, có vài lời nói thầm trong lòng. Không có tiếu lí tàng đao, cũng không có bao nhiêu lời nói thâm ý.
Điểm này cũng không hề mâu thuẫn, anh đúng là tính cách thiên về thận trọng bình tĩnh nhưng không phải cảm giác âm trầm tâm như giếng cổ, anh cũng là người trẻ tuổi mới hơn 20, khó tránh khỏi tính cách có chỗ thích đùa giỡn.

(9)
Thay đổi cách nhìn, ngẫm lại một vài chuyện, tôi cảm thấy Dụ Văn Châu cũng hơi xấu tính.
Không rõ ràng lắm, chính là lời nói đều có chỗ trêu người.
Còn trêu đến vui vẻ.
Nói anh có hơi xấu tính, ngược lại cũng không sai, nhưng chỉ khi đùa giỡn người khác mới vậy thôi.
Lúc Hoàng Thiếu Thiên làm ầm ĩ trong group tuyển thủ trên QQ, anh nhảy ra nói một câu “Không tính” thật là quá troll nhau.
Hoàng Thiếu Thiên nói: “Chỉ là lay động zích zắc thôi mà.” Anh liền vặn lại: “Thôi mà?” Hoàng Thiếu Thiên lập tức xấu hổ.
Tôi không hiểu sao có cảm giác, anh rất thích trêu chọc Hoàng Thiếu.
Đoạn phát hiện ra Hoàng Thiếu Thiên là Lưu Mộc, lúc Hoàng Thiếu từ trên ghế lăn xuống đất, Dụ Văn Châu có lẽ cũng biết cậu ta có vấn đề, nhưng vẫn không nói gì, mặc cho Hoàng Thiếu Thiên giả vờ giả vịt đến tận trưa, lúc này mới lựa lời nhắc nhở cậu ta, sau đó Hoàng Thiếu Thiên giả ngu luôn.
Đọc truyện thì thấy Hoàng Thiếu cũng chẳng sợ anh biết được, thậm chí anh không hỏi, tên này cũng sẽ tự khai. Diệp Tu muốn dùng Quân Mạc Tiếu quay lại giới chuyên nghiệp, Hoàng Thiếu Thiên có thể nghĩ đến việc này, cùng Dụ Văn Châu đưa ra thảo luận cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Vì vậy dù trong lòng đã biết rất rõ ràng, Dụ Văn Châu coi như có thể bỏ qua một đoạn phía trước, trực tiếp hỏi về Diệp Tu và ô Thiên Cơ, hiệu quả đều giống nhau.
Nhưng anh cứ thong thả nghịch cái ống đựng bút trong tay, nhìn Hoàng Thiếu còn đang đóng kịch giả ngu.
Tôi cảm thấy việc này chơi rất vui.
Tuyển thủ chuyên nghiệp xem trận chung kết, đoạn Lưu Tiểu Biệt phải đi mua nước, cứ nghĩ rằng bản thân không mang tiền đúng là tránh được phiền phức, thì Dụ Văn Châu lại lấy ví của mình ra, hành động này xếp vào trong thực tế giao lưu giữa tuyển thủ chuyên nghiệp cũng là rất bình thường. Dụ Văn Châu cũng có thể hỏi mọi người muốn uống gì, nhưng vào hoàn cảnh đó, không biết tại sao, lại khiến người ta cảm thấy anh làm vậy đều cùng một dạng với Tiếu Thì Khâm nghĩ ra cách “Ghi vào điện thoại”, chính là sợ thiên hạ không đủ loạn.
Không biết có phải là tôi mơ mộng không, nói chung hiện tại tôi cảm thấy Dụ Văn Châu thật đáng yêu, anh muốn đùa giỡn, anh cũng sẽ trêu chọc mọi người, chỉnh người khác đến bối rối anh cũng rất vui vẻ, đây là ý nghĩ trong sáng, giàu sức sống, không phải loại âm trầm thích chỉnh người.

(10)
Bề ngoài thật sự là thứ dễ dàng mê hoặc người khác, người thì không thể chỉ trông mặt mà bắt hình dong, còn có thể từ hành động mà suy ra con người. Biểu hiện bên ngoài của một người thường sẽ khiến người khác đối với bản chất của người đó nhận thức không rõ ràng, cho dù là biết, có lúc vẫn không thể hiểu được.
Người hoạt bát lanh lợi ưa nói cười, mọi người đều cảm thấy nội tâm người đó nhất định cũng sẽ tràn ngập ánh mặt trời, dễ ở chung; người luôn ít lời trầm mặc không cảm xúc, mọi người sẽ cho là người này không thân thiện, không nên đắc tội.
Như Hoàng Thiếu Thiên là loại nói không dứt lời, rất dễ khiến người khác cho là cậu ta tính tình nóng nảy, đầu óc đơn giản, ngây thơ, tác giả cũng đã nói nhiều lần, Hoàng Thiếu Thiên thật ra là người có thể bình tĩnh mà điên cuồng phun lời rác rưởi, trên sân đấu lại vô cùng bình tĩnh kiên trì, theo đuổi chủ nghĩa cơ hội, dưới trận là người rất rõ ràng, tôi vẫn luôn kiên quyết nhắc nhở mình như vậy, nhưng khi tôi nhìn cậu ta, đều có cảm giác người này ấu trĩ lại bỉ bựa, thật ra cậu ta cũng chỉ có nói nhiều là được coi như một loại tính cách hướng ngoại thôi.
Giống như vậy, Dụ Văn Châu khá bình tĩnh, nội liễm, ôn hòa, cách giao tiếp và các phương diện khác năng lực cũng rất vượt trội, che đi một mặt vui tươi sáng sủa sinh động trong tính cách anh, khiến người ta có ảo giác anh là người tiếu lý tàng đao.
Tôi trước đây từng nói, Giang Ba Đào không phải muốn lôi kéo hay lấy lòng ai, cậu ta chỉ là thích xã giao thôi.
Thái độ của tôi với Dụ Văn Châu cũng như vậy, anh thường mỉm cười, cũng không phải có dụng ý khác, chính là thói quen mỉm cười thôi.

(11)
Tới đây, cảm giác xa cách với Dụ Văn Châu cũng biến mất rồi.
Tôi không cảm thấy anh là người bên ngoài mỉm cười nhưng khiến người khác toát mồ hôi lạnh.
Anh cũng không hề mưu mô, trái lại là người vô cùng thông tuệ.
Từ đầu đến cuối, đánh giá “Sông băng luôn tĩnh lặng”, thật ra là vì thấu hiểu nhân sinh.
Anh chính là người ngoại trừ Vinh Quang, thi đấu và thắng lợi, đối với những thứ khác đều coi nhẹ.
Cùng Ngụy Sâm đọ sức ba trận, ngoại trừ thắng bại, anh cũng không hề lưu ý chuyện “Đánh bại tiền bối”, “Chứng minh giá trị bản thân”, “Phản kích những người chê cười mình” nên mới có thể biểu hiện thong dong bình tĩnh, không chút rung động.
Ngụy Sâm nhưng là thua, để ý đến đây từng là người mới mà mình không coi trọng, cũng hoài nghi giá trị của bản thân, đó mới là thua về tinh thần.
Đọc lại chương Dụ Văn Châu xuất hiện, tôi phát hiện những lúc anh tính toán người khác cũng không nhiều, nhiều hơn là dùng thái độ thản nhiên và thành khẩn đối mặt tiếp thu tất cả, không hề che giấu, cũng không dối trá. Nhìn thấy tình cảnh trước mặt anh chỉ thường thở dài cảm khái, khi Vương Kiệt Hi nhọc lòng nhường Cao Anh Kiệt, anh và Diệp Tu đều đứng dậy vỗ tay.
Người này sống cũng là tính cách tự nhiên, chân thật, thấu suốt.
[ Sự thật mà, anh thực sự là tay tàn. ]
[ Anh chưa từng che đậy thiếu sót của bản thân, từ trước đến nay luôn nhìn nhận khuyết điểm của mình đã mang đến phiền phức cho chiến đội.]
[ Đối thủ rất thông minh, lợi dụng chính xác nhược điểm của tôi.]
[Vì một số nguyên nhân mà ai cũng biết, thường trong trận chiến đoàn đội, tôi sẽ trở thành đối tượng được quan tâm chăm sóc đầu tiên.]
[Ngay cả tôi như vậy đều không từ bỏ, mấy người vì lí do gì mà từ bỏ?]
[Mấy người quá tàn nhẫn…….]
[Thật ra tôi vẫn luôn suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra rốt cuộc anh ta làm vậy vì mục đích gì.]
[ Đổi lại là người bình thường, lời nói nồng nặc mùi thuốc súng thế này nghe sao cũng giống như đang phục thù, nhưng từ miệng Dụ Văn Châu nói ra lại đơn giản là thuật lại sự thật. ]
[ Chuyện mình nói ra có bao nhiêu khả năng đều có hơi lúng túng, nhưng anh lại rất tự nhiên nói ra, sau đó bình tĩnh chờ mọi người phản ứng. ]
Dụ Văn Châu “Bát phong bất động”, cũng không phải vì anh đủ mạnh, có thể chịu được, mà bởi anh không coi đó là chuyện gì to tát, gió thổi thì cứ để nó thổi đi, thổi qua rồi cũng không còn dấu vết.
Bất luận việc gì, nếu bạn không coi nó là chuyện lớn, thì nó sẽ không lớn, ngược lại quá cả nghĩ, lại cảm thấy đó là chuyện lớn.
Thuận theo tự nhiên, lại khiến người cảm thấy sâu không lường được.
Dụ đội vẫn không phải người bình thường. (cười)
^_^

P/s: Cuối cùng vẫn post muộn mất 1 ngày T.T … Tui là vô tình nhặt được, cảm thấy tác giả phân tích về Dụ đội rất hay, tùy thuộc vào cảm nhận của mỗi người sẽ xây dựng trong lòng mình những hình tượng khác nhau = v = Tui hoàn toàn đồng ý với tác giả ~ Dụ đội không phải tâm cơ boy ~ Anh là người trầm ổn, dịu dàng, thông minh ~~~ Nói thêm là bài này của tác giả không phải ship Dụ Hoàng, Hoàng Thiếu chỉ làm cameo, chủ yếu phân tích về Dụ đội. Cơ mà tui vẫn sẽ để tag Dụ Hoàng nhé = v = edit xong thấy mệt tâm dã man… OTL… cơ mà cuối cùng cũng xong rồi *tung hoa*

Leave a comment